Call Our Toll-Free Number: 123-444-5555
  • HÃY NHỚ RẰNG


    "Không ai quan tâm việc bạn vất vả ra sao, họ chỉ quan tâm bạn thành công như thế.nào.
    Không ai quan tâm việc bạn nói gì, họ chỉ quan tâm những gì bạn làm được."

    See All Features
  • TUỔI THƠ TRONG TÔI


    "Tuổi thơ ơi, kí ức ai cũng đẹp
    Bởi cánh diều chở nặng những ước mơ
    Bởi ánh nhìn ngây thơ, trong sáng
    Bởi tâm hồn chưa vướng bận trần ai"

    Xem thêm

NẾU ANH KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ ??



Nếu cuộc đời không gọi anh là một giấc mơ
Thì có lẽ bao nhiêu hững hờ cũng không làm em đau đến như thế
Khi trái tim cứ ngang bướng đợi chờ một điều không thể
Và lý trí lại nói cần phải quên.

Dẫu cuộc đời không dành cho em một nỗi đau riêng
Bởi ở đâu đó xa xăm, em biết, có một người cũng đang ngày đêm nhức nhối
Những yêu thương đến nhanh và đi vội
Có ngờ đâu cũng thành vết thương sâu khi trái gió trở trời

Giá mà ngày gặp nhau ta đã không trao nhau một ánh mắt, nụ cười
Cứ để bước chân mình lướt ngang nhau vội vàng và hờ hững
Thì có lẽ ngày nay chuyện mình đã không như một dấu chấm lửng
Đau đớn và xót xa.

Em biết mình vốn chỉ là một hạnh phúc thừa nhỏ bé và thoáng qua
Mong manh đến độ cả những nỗi đau cũng chưa một lần được mang hình hài trọn vẹn
Và em biết ngay lúc này... chỉ cần thêm một lần lỗi hẹn
Yêu thương sẽ biến tan như chưa đến bao giờ...

Vân Jenny

HÌNH TRÒN ĐEN VÀ TRANG GIẤY TRẮNG.


Trong 1 buổi học tâm lý, thầy giáo nhỏ 1 giọt mực đen vào tờ giấy trắng và hỏi cả lớp:

Thầy giáo: "Các em nhìn thấy gì ?"

A: "Em nhìn thấy giọt mực màu đen."

B: "Em thấy tờ giấy trắng bị nhỏ giọt mực đen."

C: "Em thấy trên trang giấy trắng có giọt mực đen."

Thầy giáo:
- Với bạn A, sao em chỉ nhìn thấy mỗi giọt mưc đen nhỏ xíu mà không nhìn thấy màu trắng của giấy. Mọi thứ đều có 2 mặt tốt và xấu, nhưng em chỉ chăm chăm vào cái xấu để phê phán mà không chịu nhìn thấy mặt sáng của nó mà thông cảm hay phát huy.

- Với bạn B, em nhìn thấy được cả 2 mặt đen trắng của sự việc. Tuy nhiên, em cho rằng " tờ giấy trắng bị nhỏ giọt mực đen" => em đổ thừa hoàn cảnh làm đen giấy trắng. Em đang nhìn sự vật ở tư thế bị động. Và với cách nhìn bị động thường sẽ làm con người ta thiếu lạc quan và phó mặt cho số phận.

- Với bạn C, em cũng thấy được 2 mặt đen trắng và em nhìn sự việc ở tư thế chủ động. Em ý thức được vết đen đó và có thể em sẽ tìm cách xóa vết đen đó được. Tuy nhiên, nếu xét về mặt khách quan, em vẫn còn quan tâm nhều đến vết đen trên giấy trắng và cho dù em có thừa nhận trang giấy còn nhìu chỗ trắng đi nữa thì em vẫn bị vết đen kia chi phối

=> Câu hỏi của thầy không có 1 câu trả lời nào hoàn toàn đúng. Ở mỗi sự việc, mỗi vấn đề, mỗi tình huống sẽ có những câu trả lời khác nhau. Do đó, khi đưa ra bất kỳ đánh giá, hay nhận định nào, các em cũng phải đặt mình ở nhiều vị trí, nhiều phương diện khác nhau để có thể có được hành động đúng !

____Myne____



GIẤU YÊU THƯƠNG VÀO SÂU CON TIM !


Có lẽ cuộc sống là sự kiếm tìm, lưu giữ và lãng quên đi trong bản thân mỗi người, ở đó… có nhớ và quên. Dường như hạnh phúc luôn dễ bị lãng quên hơn là niềm đau. Bất chợt tôi tự hỏi mình rằng: liệu bạn đã thật sự bị quên lãng trong tôi chưa?

Nhưng rồi sau chừng đó thời gian, không phải là quá dài nhưng cũng không là quá ngắn tôi mới nhận ra rằng cái gì đã đến và rồi…có ra đi chăng nữa thì bản thân nó vẫn sẽ luôn tồn tại. Con người sống trải qua những hạnh phúc, niềm đau, trái tim mang nhiều vết xước, những vết xước ấy đánh dấu cho con đường mà họ đã đi qua. Và bạn đã là một trong những vết xước ấy… trong tôi.

Nhưng bạn ạ, tôi thà chọn cách để mang theo những kỷ niệm mỗi khi nhớ về bạn hơn là một sự chắp vá. Và có lẽ thế cho nên chúng ta đã rẽ sang hai hướng khác nhau, đã đi trên những con đường ngược chiều mà ở đó hình bóng của mỗi người sẽ dần lùi xa thêm…dần dần, dần dần cho đến khi mất hút. Tôi không biết trong bạn hình ảnh của tôi liệu có còn tồn tại? Nhưng với tôi, tôi nhận ra được dường như người ta cố che giấu đi bao nhiêu, cố để nó chìm xuống bao nhiêu thì nó lại càng như in lại một cách rõ nét hơn. Để rồi chính bản thân mình lại đang đi đọc lại những trang sách của mình viết… từng trang một, từng trang một.

Phải chăng tôi đang đi gom nhặt những kỷ niệm về bạn, về tôi? Tôi đã như thế đấy, đã giữ cả những ký ức nhỏ nhặt để giờ đây tôi đang ghép lại chúng thành một chuỗi thật dài, có lẽ còn dài hơn cả con đường chúng ta đã đi. Nhưng chỉ một mai thôi, tôi sẽ mang chúng xếp gọn lại trong ngăn tủ ký ức để một khi nào đó nó có chợt bị mở ra thì tôi có thể mỉm cười trong chốc lát rồi lại đẩy nó lại ngay ngắn như cũ một cách thật nhẹ nhàng vì một thời, tôi đã biết yêu thương.

Với tôi, tình yêu là một sự tìm kiếm cái đẹp hơn cho bản thân mình trong những cái đẹp và không đẹp ở cuộc sống để đến được cái lựa chọn cuối cùng gắn kết được tâm hồn của hai con người, cùng nắm tay nhau đi cả một con đường dài hơn thế, để mình có thể cùng họ vun đắp, xây dựng cuộc sống… không phải chỉ cho riêng mình. Không ai có thể chỉ yêu một người mãi mãi, và không ai chỉ mãi sống với những hoài niệm. Quá khứ một khi đã đi qua thì không thể trở lại, thời gian cũng không dừng lại để tôi có thể xoa dịu đi bản thân mình. Cho nên tôi vẫn bước tiếp, mang theo một phần ký ức về bạn, phần ký ức mà với tôi hiện tại nó vẫn trở nên day dứt biết nhường nào vì… đã yêu và chưa quên, bạn ạ!

Bạn biết không, mùa thu lại về rồi đấy. Bạn và tôi đã gặp nhau vào mùa thu để rồi một mùa thu nào đó đã vội sớm vàng như lá và rụng cho đông về. Tôi đã từng yêu mùa thu và bây giờ tôi vẫn yêu mùa thu như vậy. Không phải vì ở đó mang những kỷ niệm, không phải vì ở đó bạn đã đến và không phải ở đó tôi hay bạn đã ra đi mà đơn giản… chỉ vì yêu. Tôi thích cái se se lạnh, tôi thích màu lá vàng, thích cái cảm xúc nhẹ nhàng mà chân thật nhất bỗng dưng tràn về mà có lẽ chỉ ở mùa thu mới có… thích vì những điều đơn giản vậy đấy. Và tôi đã yêu bạn cũng từ những điều đơn giản.

Sau cơn mưa, cầu vồng rực rỡ không phải lúc nào cũng hiện ra trên bầu trời, mà thật sự hiếm hoi lắm. Cơn mưa cũng mang về theo những kỷ niệm nhưng nó như làm dịu đi phần nào và tôi nhận ra nó chỉ dịu dần đi khi mình thật sự sống trong nó,sống thật với những cảm xúc của bản thân mình. Có lẽ đôi lúc người ta cảm thấy thật nặng nề khi đối diện với nó và rồi thường che giấu đi, thường phủ định đi cái đang tồn tại. Nhưng tôi lại chọn cho mình cách tồn tại mà ở đó tôi có thể là chính mình. Sẽ chẳng có cơn mưa nào dai dẳng mãi, mưa rồi sẽ lại tạnh bầu trời sẽ lại quang đãng xanh trong như nó vốn có rồi biết đâu một lúc nào đó cầu vồng rực rỡ lại xuất hiện. Và tôi đang đi tìm cho mình cái cầu vồng hiếm hoi ấy cơ mà. Nhưng dẫu có thể bước lại, tôi vẫn muốn bước cùng bạn trên đoạn đường ấy vì nhờ bạn tôi đã biết yêu… những cơn mưa.

Cuộc sống vẫn đang trôi đi một cách không phẳng lặng và tôi cũng đang đi trên những con đường gồ ghề sỏi đá. Cũng thật dễ hiểu thôi, bởi có lẽ chẳng ai có thể đi mãi trên một con đường êm đềm, không có những va vấp, không có những viên sỏi trên mỗi bước đi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác nhưng những bước đi của tôi giờ đây đã trở nên vững chãi hơn, mạnh mẽ hơn biết nhường nào. Không còn cái cảm giác lăm răm, đau nhói và phải nhăn mặt lên mỗi khi vấp phải một viên sỏi nhỏ, có khi nó làm mình rớm máu, bởi… tôi đã quen. Quen đến nỗi nó có thể làm mình chai sạn đi bao nhiêu, quen đến nỗi mỗi khi vấp vào viên đá nhỏ cũng chỉ hơi dừng lại một chút và mỉm cười, niềm đau nhỏ… rồi lại rảo bước nhanh thôi. Vì tôi hiểu rằng, cuộc sống là thử thách cho những người biết chịu đựng và biết cố gắng. Đôi khi phải học cách chấp nhận, học cách yêu thương nhiều hơn nữa hơn là học cách quên đi một điều nào đó để có thể nhớ thêm những điều nào đó.

Và tôi sẽ như vậy đấy, tôi sẽ mang theo những cái không êm đềm để đi tìm cái thật sự êm đềm để rồi khi nắm được nó trong bàn tay tôi có thể nâng niu và cảm thấy nó ngọt ngào hơn bao giờ hết, ngọt ngào… một cách thật đặc biệt. Và tôi sẽ cất nó vào nơi tâm hồn bình yên nhất!



Có khi nào mùa thu về theo nỗi nhớ
Hương hoa sữa mang theo niềm nhắc nhở?
Đừng cố quên mà hãy nhớ
Một thời ta đã biết đến yêu thương.

“Tạm biệt nhé những nỗi đau ơi
Tạm biệt nhé nỗi nhớ một thời
Để ngày mai anh biết yêu hơn
Niềm hạnh phúc mới đến dịu êm
Cảm ơn em vì đã cho anh…một tình yêu”…

(ST)


NHỮNG ĐIỀU GIẢN DỊ CỦA HẠNH PHÚC



Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.

Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.

Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!

Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.

Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?

Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.

Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.

Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!

Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!

Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.

Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.

Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi...

(ST)

EM SỢ !!!



Em sợ mình lại rung động lần nữa mất.
Bởi những yêu thương đã quá chật vật 
Em sợ mình lại lần nữa đơn độc 
Sợ những dâng trào em lại khóc trong mơ .

Em giữ khoảng cách nhưng biển vẫn yêu bờ 
Ngọn hải lăn tăn cuốn mình rồi tan vỡ ......
Em muốn lắm chứ -những ngọt ngào tình mới
Nhưng chẳng thả lòng vì đã mất niềm tin .

Em sợ mình lần nữa lại yêu rồi khóc trong lặng im
Khi những yêu thương cứa lên mình con âm ỉ
Em sợ tình cảm chẳng còn là hoàn mĩ
Khi ngoài kia bao sóng gió xô bồ .

Anh đến bên em nhưng liệu có đợi chờ 
Hay cũng chỉ là thờ ơ tăm tối 
Có mang nụ cười mỗi khi mình giận dỗi
Hay thẳng thừng buông một tiếng :' Mình chia tay "

Em thích anh nhiều nhưng chẳng muốn ai hay
Vì sợ tiếng yêu làm tình ta rạn vỡ 
Hay thôi anh nhé cứ mỗi lần gặp gỡ
Trò chuyện đủ điều nhưng đừng nói lời yêu ....

Nếu có một ngày sức chịu đựng chẳng được bao nhiêu
Hãy để con tim vỡ òa trong hạnh phúc
Bởi những yêu thương quá đỗi rất thực 
Chứ không phải là tiếng nấc của ly tan .

Hãy để cuộc đời ta được bên cạnh nhau chẳng dối gian.......

____(ST)___

KHÔNG CẦN !


Đừng đến gần cuộc sống của tôi
Có thể tôi đơn côi nhưng không cần thêm người nào bên cạnh
Trái tim đã tự nó thắp lửa bình yên sau rất nhiều đêm cô quạnh
Nên tôi sẽ không cần thêm ai khác ngoài tôi.

Sẽ chẳng sao đâu khi tôi vẫn thấy yêu đời
Vẫn yêu những nụ cười và con đường rộng mời phía trước
Ai rồi cũng một lần đi qua những nhớ-thương, mất-được
Khi lý trí trưởng thành thì lòng sẽ tự bình yên.

Tôi vẫn rạng ngời gom ngày nắng làm của riêng
Những đêm mưa rất hiền, tôi nằm nghiêng nghe radio rồi an yên mà ngủ
Bài hát cũ rất buồn không còn khiến tôi ủ rũ
Câu chuyện một thời giờ như chuyện của ai đó mà thôi.

Đừng đến và mang thêm một câu chuyện nữa về tôi
Tôi không muốn vẽ cuộc đời mình bằng rất nhiều câu chuyện kể
Ai cũng mong đời mình an nhiên, đủ đầy và tôi cũng thế
Sao phải bán bản thân mình làm một vai diễn của thế gian?

(ST)

ƯỚC !!!



Ước một lần được cầm bàn tay ấy
Vì trong tưởng tượng thôi...cũng ấm áp lắm rồi
nhưng rồi lại thấy...bản thân mình thật tội!
Thèm 1 cái năm tay....trong khi... với người khác quá dễ dàng!

Ước một lần được ngủ mơ màng
trong vòng tay ấy để lòng thôi thổn thức
để lòng..bớt nhớ!, để tim thôi..rạo rực!
nhưng rồi giật mình...không được..ước thế đâu...!

Đôi khi ước muốn lại khiến chính mình đau,
Khiến con người ta điên cuồng trong những cơn mộng tưởng
khi tưởng tượng hết..thì niềm vui..cũng hết!
Nên mộng mị điều gì..đừng mộng mị...chuyện yêu đương!


(ThoaPyo)

Tổng số lượt xem trang

Translate