Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu cho
riêng mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định
nghĩa nhất, và đặc biệt là khó quên nhất.
Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để
làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng
là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại
không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?
Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ
ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và
thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một
phút!
Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do
vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm
tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt
ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì
ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi
tan, rồi hoang mang vì lạc mất.
Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân
mình nữa. Và ta cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng ta cảm
thấy "an toàn". Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa
lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên vừa muốn nhớ...
Và thế là, qua bao nhiêu niềm trăn trở, ta quyết định
giấu họ trong sâu thẳm tim mình, thôi không định nghĩa hay tìm hiểu, thôi không
đoán định hay mong chờ. Chỉ đơn giản là một người xuất hiện, làm cuộc sống của
ta đa màu sắc hơn thôi...
Có biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta,
có người ở lại, người bước ra, và có người ta giấu họ đi. Người bị-giấu-đi ấy,
họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt
ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ nào đó...
______Du Phong____
0 nhận xét: